Bài thơ: CHẶNG ĐƯỜNG
(Kính tặng các thầy cô giáo trường THCS Nguyễn Trãi)
Mới ngày nào còn bỡ ngỡ, chẳng quen
Mà giờ đây đã hóa thành thân thuộc.
Chặng đường dài mà con đang sải bước
Có mái trường đã in dấu bốn năm.
Chính nơi đây, giữa mảnh đất Thăng Long
Ngôi trường thân yêu mang tên trường Nguyễn Trãi.
Năm tư năm qua vẫn luôn vững chãi
Cả trong thời kì mà đất nước lâm nguy.
Trang sử vàng ta sẽ mãi khắc ghi
54 năm qua là bao thành tích.
Trường chuẩn quốc gia - ngôi trường thanh lịch
Có cô thầy luôn đầy ắp yêu thương.
Nhớ bốn năm, nhớ ngày tháng đến trường
Nhớ tiết học vui tươi và bổ ích.
Thầy cô miệt mài, hăng say bên trang sách
Đêm khuya rồi, đèn điện vẫn sáng trưng.
Tất cả làm nên trang sử hào hùng
Những tháng năm giảng bài không biết mệt
Với cô thầy, yêu thương là trên hết
Thương học trò như thương chính các con.
54 năm - những dấu mốc vàng son
Nhiều giải thưởng cao, đi đầu trong cấp Quận.
Tâm trạng học trò vui tươi và phấn chấn
Nhiều tiết học ngoại khóa "học mà chơi".
Cũng có khi xúc động, nước mắt rơi
Là buổi học "Lòng biết ơn" ngày ấy.
Tuổi học trò hồn nhiên như thế đấy
Được đắm chìm trong xúc cảm thơ ngây.
Cũng có khi cảm xúc lại đong đầy
Chăm chú lắng nghe kĩ năng trong cuộc sống
Có tội phạm là ta phải phòng chống
Biết đương đầu trước tình huống hiểm nguy.
Bốn năm qua có cả những cuộc thi
Có Giải Ba "Rung chuông vàng" toán 6.
Có bao vở kịch trình bày trên sân khấu
Chút ngại ngùng, mà lâu quá thành quen.
Bốn năm qua, thật nhiều những giấy khen
Mỗi thành tích vẻ vang là niềm vui chân thật
Phần thưởng mang về mà con nhớ nhất
Chắc chắn rồi, là giải thưởng Ngữ Văn.
Cảm xúc vỡ òa trong một sáng cuối xuân
Là niềm vui, là những niềm hạnh phúc.
Tim đập rộn ràng giữa bao nhiêu cảm xúc
Nắng ngập tràn, như nắng cũng vui lây.
Bốn năm qua, những ngày tháng hăng say
Nhớ tiết Ngữ Văn, yêu thương đầy ắp
Tiết học năm xưa, niềm vui luôn tràn ngập
Có khi đắm chìm trong xúc cảm miên man...
Có biết bao niềm hạnh phúc ngập tràn
Học tiết học vui, nghe tiếng thầy mỗi sáng.
Tiết Sử khi xưa, giọng thầy hào sảng
Bài giảng năm nào viết bằng cả trái tim.
Nhớ tiết Công dân, cả lớp lặng im
Cô giáo hăng say giảng bài về pháp luật
Nụ cười của cô là niềm vui rất thật
Chỉ bảo học trò với tất cả tình thương...
Tuổi học trò có những phút ẩm ương
Phút bông đùa, những trò vui tuổi nhỏ
Có khi nói nhiều làm thầy cô nhắc nhở
Mong cô thầy hãy rộng lượng thứ tha.
Giữa sân trường, lặng ngắm phút giây qua
Quay ngược thời gian về bốn năm ngày trước
Ngày đầu tiên mà con chập chững bước
Có cô thầy luôn dìu dắt, tận tâm
Con biết ơn những cống hiến âm thầm
Của thầy cô, bốn năm qua gửi gắm
Tương lai dài, con sẽ luôn cố gắng
Để trưởng thành, xây đất nước, quê hương.
Bốn năm qua, là cả một chặng đường
Bốn năm qua, biết bao điều chưa nói...
Thầy cô ơi! Có phút con nông nổi
Chưa nghe lời, thầy có giận con không?
Tương lai dài, con sẽ chẳng phụ công
Bốn năm qua, có thầy cô chăm sóc
Vẫn biết rằng: đường đời nhiều gai góc
Nhưng con tin rằng mình sẽ vượt qua.
Bởi vì với con, Nguyễn Trãi là nhà!
Là yêu thương, không chỉ là học tập
Mai sau này, trên đường đời tấp nập
Con sẽ về đây để lại thấy bình yên.
Con gửi vào thơ tất cả những nỗi niềm
Mà bốn năm qua, con luôn ấp ủ.
Bốn năm này, con cất vào ngăn tủ
Với chiếc chìa là tiếng gọi của trái tim!
- PHẠM HOÀNG ANH DŨNG -
