Thầy cô và mái trường, tiếng gọi thân thương và bao la dạt dào đã trở thành một phần tươi đẹp trong cuộc đời em. Mỗi ngày đến trường lại là những niềm vui, những bài giảng quý giá của thầy cô. Bởi đây không chỉ là nơi học tập, mà nó còn là ngôi nhà thứ hai của em. Nơi có thầy cô thân thương, bạn bè thân thiết, mái trường thân yêu.
Dưới mái trường thân yêu, thầy cô như những ngọn nến nhỏ, soi sáng cho học trò. Thầy cô như những người lái đò, chịu khó đưa bao thế hệ cập bến tri thức. Trong chuyến đò đó đã có biết bao kỉ niệm thân quen, những bài giảng say sưa của thầy cô. Có những hôm thầy mệt, nhưng thầy vẫn tiếp tục giảng dạy. Có những khi cô ốm, cô vẫn cắm cúi chấm từng bài. Tất cả chỉ mong chúng em chăm học, tiến bộ từng ngày.
Mỗi bài giảng, mỗi hành động của thầy cô đều chan chứa tình yêu thương. Học tập không phải nghĩa vụ, nó còn là niềm vui. Học tập không chỉ để lớn lớp, nó giúp ta có thêm kiến thức. Việc học không chỉ thông qua các kì thi, nó theo ta một đời. Thầy cô luôn nhắc chúng ta rằng "Học không phải là tất cả, nhưng không học thì chẳng làm được gì cả".
Mái trường em tuy không quá lớn, nhưng chứa đựng biết bao kỉ niệm. Dưới mái trường ấy, từng hàng cây, từng cơn gió đầu mùa, từng lời giảng dạy, từng tiếng ve mùa hạ đều gợi cho ta về những năm tháng vô tư, hồn nhiên bên thầy cô và bạn bè. Góc sân, nơi ta từng trò chuyện. Lớp học, nơi ta biết thêm kiến thức...
Không biết từ khi nào, em đã yêu những khoảnh khắc nơi đây. Từ lớp học với những ô cửa sổ đầy nắng ấm đến sân trường em thường xuống chơi. Mỗi kỉ niệm, dù cả nhỏ bé nhưng lại góp phần cho tuổi thơ em. Em nhớ! Nhớ tiếng trống gọi của cô, nhớ tiếng giảng của thầy, nhớ cả tiếng trong trong mỗi ngày.
Nhìn lại quãng đường đã đi qua, em càng thêm quý trọng, yêu mến mái trường. Giờ đây, dù đi xa nhưng hình ảnh thầy cô tận tụy giảng dạy và mái trường thân yêu vẫn là kỉ ức đẹp trong những năm tháng vô tư của tuổi học trò. Em thầm hứa sẽ cố gắng, học tập thật tốt và chăm chỉ để không phụ lòng thầy cô, để mỗi khi nhớ lại em có thể tự hào nói chính nhờ thầy cô, em mới nên người, chính thầy cô là người kiên nhẫn uốn nắn chúng em từng chút một.
Con người ta, ai chẳng cũng một thời cắp sách tới trường. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất, nơi những ý nghĩa vụt đến, rồi đi. Bao gồm cả sự ngộ nghĩnh, nghịch ngợm nào...
Khi ta còn bập bẹ tập nói, ta đã được đưa tới lớp mẫu giáo làm quen với thầy cô. Từng ngày, ta bước lên những bậc thang cao hơn nơi học tập bắt đầu khó khăn, môi trường sẽ khắc nghiệt hơn. Chỉ có thầy cô, người vẫn lặng lẽ hỗ trợ, động viên ta sau lưng không bao giờ thay đổi. Ở đó, thầy cô là những người mẹ, người mẹ dìu dắt ta đi vào khó khăn, sẵn sàng dành thời gian căn dặn, chỉ bảo, khuyên nhủ. Thầy cô có thể kiên nhẫn lắng nghe, cảm thông với từng trường hợp. Đôi khi chúng ta sẽ nói những lời không làm tổn thương thầy cô. Phải chăng thầy cô không buồn trước lời nói đó? Không, thầy cô cũng rất buồn chứ! Là không nói ra. Chẳng thầy cô nào ghét học trò của mình cả!
Thầy cô không nói, vẫn chỉ mỉm cười giảng dạy từng ngày. Cho ta thấy tình thương mênh mông của thầy cô dành cho chúng ta.
Chúng em biết rằng tình thương của thầy cô luôn lớn hơn tình thương của chúng em dành cho thầy. Nhưng em sẽ cố gắng từng ngày khiến thầy cô tự hào. Có lẽ sau này khi chúng em đã trưởng thành, nhưng chắc chắn rằng trong ký ức - thầy cô và mái trường vẫn luôn là những kỷ niệm ngọt ngào nhất trong đời học sinh.