Kỷ niệm về một cô giáo

15/11/2014
Người mang lại cho ta những niềm vui, người truyền cho ta những cảm hứng, người tiếp thêm cho ta những sức mạnh để ta đứng dậy và vượt qua mọi khó khăn sẽ là người mà không bao giờ ta có thể quên được. Và đối với tôi cô giáo Hạnh chính là người đó.

 (Bài văn của học sinh viết về một người sống mãi trong lòng em-

 năm học 2006-2007)

Người mang lại cho ta những niềm vui, người truyền cho ta những cảm hứng, người tiếp thêm cho ta những sức mạnh để ta đứng dậy và vượt qua mọi khó khăn sẽ là người mà không bao giờ ta có thể quên được. Và đối với tôi cô giáo Hạnh chính là người đó.

Giờ cô đã 55 tuổi và đang dạy môn Lịch sử tại trường THCS Nguyễn Trãi. Cô dạy lớp 8A, nhưng trước đây vào đầu năm học lớp 7, chúng tôi cũng có dịp được học cô trong học kì II. Khi ấy, dường như lớp 7A đã gây cho cô một “ ấn tượng ” khó quên trong buổi đầu. Nhớ lại lúc đó, khi cô chuẩn bị vào lớp, vì vừa hết giờ ra chơi nên ai ai cũng nói chuyện, làm việc riêng, … làm cái lớp cứ như cái chợ. Cô bước vào, nhiều bạn ngạc nhiên liền ồ lên, nhiều bạn kêu “ sử, sử…” như để nhắc các bạn khác… Có lẽ chính vì thế mà khi vừa ngồi xuống ghế, cô đã quát to: “Lớp này làm sao thế? Thấy cô giáo vào mà lại ồ lên thế à? Ai vừa kêu "sử, sử" đấy?”. Cả lớp im thin thít, ai lấy đều co rúm người lại, không hé răng nửa lời. Tôi cũng thấy lạ và không hiểu sao cô lại giận dữ đến vậy. Có lẽ tất cả các bạn khác cũng nghĩ thế. Thế là cả lớp nhìn nhau, quay ngang quay ngửa như để tìm những “tên” nào vừa ồ lên. Buổi học hôm đó, chúng tôi học trong tâm trạng khá căng thẳng vì sợ cô. Ra chơi, lớp trưởng viết ngay bản kiểm điểm; mặt đứa nào đứa nấy cũng rầu rĩ, thất thần và nghĩ rằng tiết học Lịch sử năm nay chắc là địa ngục rồi.

Nhưng thật sai lầm, vô cùng sai lầm, chúng tôi đã hoàn toàn nhầm. Cô Hạnh là người vô cùng rộng lượng, cao cả, cô còn là người dễ biết tha thứ nữa…Hôm sau, khi cô đọc xong bản kiểm điểm, cô quay lên nhìn chúng tôi… một lúc… lại một lúc… ôi, thật lạ lùng, cô đã mỉm cười, mỉm cười với chúng tôi, cô cười rất tươi nữa chứ, cô nói rất nhẹ nhàng về chuyện hôm qua, xem như không có chuyện gì và học luôn bài mới. Tôi cũng không hiểu sao cô có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy nhưng nghe cô nói, tôi cũng ngẫm ra được một chút. Lúc đầu khi học, thật sự thì tôi hay tất cả các bạn khác đều thấy ngại, ngờ ngợ khi giơ tay phát biểu ý kiến, nhưng quả là, trong suốt thời gian học còn lại của tiết sử, chúng tôi đã hoàn toàn bị thu hút bởi tài năng của cô. Cô Hạnh giảng bài rất hay và dễ hiểu, không những thế, cô còn rất vui tính nữa. Cô không phụ thuộc quá nhiều vào sách giáo khoa. Hầu hết những gì cô giảng đều là tư liệu bên ngoài, mà chỉ có người hay xem, hay đọc mới biết. Cô còn hay kể chuyện lịc sử cho chúng tôi nghe nữa, làm ai cũng hào hứng học tập. Xen kẽ giữa lời giảng và câu chuyện lịch sử là những câu nói vui làm cả lớp cuời nghiêng ngả. Đã hết tiết của cô rồi mà dường như cả lớp đều thấy không đủ, muốn nghe, muốn học thêm thật nhiều kiến thức Lịch sử của cô nữa.

Và đúng là, học cô, tôi tiến bộ rất nhanh. Nếu như năm lớp 6 tôi đứng gần bét lớp về môn Sử, điểm phẩy cũng chẳng quá 7,5 thì cuối học kì I lớp 7, tôi đứng gần nhất môn Sử với 9,5 điểm phẩy. Không những thế, cách nhìn về môn Sử của tôi cũng khác: lúc đầu, tôi nghĩ môn Lịch sử thật dài dòng và khô khan nhưng cô Hạnh đã làm nó thú vị gấp bội lần, giờ, tôi thấy Lịch sử rất thú vị và luôn muốn tìm hiểu thêm về chúng.

Cô ơi! Cô nói rằng năm sau cô sẽ về hưu và không dạy chúng con nữa. Con rất buồn. Không khéo, đến lúc chia tay cô, con sẽ òa lên khóc vì nhớ cô và những giờ lên lớp tuyệt vời của cô,cô ạ! Sau này, dù cô có ở đâu, dù cô đi đâu, con vẫn luôn nhớ tới cô với hình ảnh một người thầy, một người cô, một người mẹ luôn ân cần, dịu dàng chăm sóc, dạy bảo học sinh – những đứa con tinh thần của mình!

Lê Bình Anh - Lớp 8A - năm học 2006-2007

(Kỷ niệm về cô giáo Trần Hạnh - nguyên giáo viên dạy bộ môn Lịch sử 

trường THCS Nguyễn Trãi)

 

 

 

 

 

Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ: