Lời ngỏ của một cô giáo

17/11/2014
Ngày 20/11 - ngày Nhà giáo Việt Nam lại sắp đến rồi. Mỗi năm tôi lại cảm nhận được thêm nhưng ý nghĩa sâu sắc của ngày lễ trọng đại này. Tôi lại nhớ về những người thầy, người cô của mình năm xưa. Giờ đây, khi đã là một giáo viên ngày ngày đứng trên bục giảng trước bao ánh mắt trong sáng, chờ đợi của học trò, tôi càng thấu hiểu công lao của thầy cô mình.

      Ngày 20/11 - ngày Nhà giáo Việt Nam lại sắp đến rồi. Mỗi năm tôi lại cảm nhận được thêm nhưng ý nghĩa sâu sắc của ngày lễ trọng đại này. Tôi lại nhớ về những người thầy, người cô của mình năm xưa. Giờ đây, khi đã là một giáo viên ngày ngày đứng trên bục giảng trước bao ánh mắt trong sáng, chờ đợi của học trò, tôi càng thấu hiểu công lao của thầy cô mình. Nghề nào cũng có khó khăn, vất vả nhưng nghề dạy học còn vất vả hơn nhiều bởi lẽ người giáo viên không chỉ cần có kiến thức chuyên môn mà quan trọng hơn là phải có tâm với nghề, có tình yêu thương với học sinh. Người thầy không chỉ dạy chữ mà còn dạy cho các con đạo lí làm người. Những bài học, tình yêu thương cùng với hình bóng của người thầy sẽ theo chân  các con trên bước đường đời. Và còn niềm tự hào nào hơn thế nữa?

      Tuy nhiên có được niềm tự hào đó không dễ dàng các bạn ạ! Để có thể trở thành một tấm gương về đạo đức và trí tuệ cho các con học tập noi theo, tôi vẫn không ngừng phấn đấu trau dồi chuyên môn, khiêm tốn học hỏi đồng nghiệp, quan tâm, yêu thương các con học sinh và xây dựng mối quan hệ chân thành cởi mở với phụ huynh. Tôi luôn nghĩ con đường ngắn nhất là con đường “Từ trái tim đến trái tim”. Và tôi đã đến với học sinh, phụ huynh của mình bằng con đường ấy. Với phụ huynh, chúng tôi có cùng chung một đích đến, đó là mong muốn các con tiến bộ hơn trong học tập, trưởng thành hơn trong suy nghĩ, biết yêu thương và trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống. Còn với các con học sinh, tôi không chỉ là một người thầy mà còn là một người bạn biết lắng nghe và chia sẻ. Mọi việc tôi làm dù đôi lúc khiến chúng thấy gò bó, khó chịu nhưng tôi tin các con đều hiểu tôi làm vậy là vì các con. Đôi khi áp lực công việc hay những học sinh chưa ngoan khiến tôi có chút buồn phiền, chán nản thế nhưng khi đọc những dòng nhắn nhủ của học trò, những lời cảm ơn của các con và cả sự tin tưởng yêu mến của phụ huynh lại khiến tôi thêm yêu, gắn bó với nghề và tin vào con đường mà mình đã lựa chọn.

(Nguyễn Thị Thanh Thủy - giáo viên tổ Văn-sử - Trường THCS Nguyễn Trãi)

Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ: