Trường THCS Nguyễn Trãi trong trái tim tôi

23/11/2012
Bước đi trong cái se lạnh đầu đông, bỗng tiếng hát từ đâu vọng lại làm cho biết bao kí ức trong tôi ùa về. Tôi đang cố tìm cho bằng được bóng áo trắng học trò… Kìa rồi, ba em nhỏ đang tung tăng tới lớp. Chiếc ba lô trên cái lưng nhỏ xíu có vẻ như nhiều sách vở lắm nhưng trên gương mặt các em vẫn rạng ngời niềm phấn chấn chào đón một ngày mới ở trường. Hình như, có một thời nào đó, tôi cũng đã từng được là các em…

 

 “Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm

Kỉ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô…”

 

      Bước đi trong cái se lạnh đầu đông, bỗng tiếng hát từ đâu vọng lại làm cho biết bao kí ức trong tôi ùa về. Tôi đang cố tìm cho bằng được bóng áo trắng học trò… Kìa rồi, ba em nhỏ đang tung tăng tới lớp. Chiếc ba lô trên cái lưng nhỏ xíu có vẻ như nhiều sách vở lắm nhưng trên gương mặt các em vẫn rạng ngời niềm phấn chấn chào đón một ngày mới ở trường. Hình như, có một thời nào đó, tôi cũng đã từng được là các em…

 

      Tôi nhớ những trưa hè nắng gắt, đầu trần đạp xe đi học, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tôi nhớ những ngày đông giá rét, cong lưng đạp xe qua con dốc phố Giang Văn Minh. Gió thổi mạnh như muốn cuốn đi cả xe lẫn người. Những vòng xe của tôi đã lăn không biết bao nhiêu lần trên con đường này nữa, nó hòa theo biết bao niềm vui và cả những nỗi buồn tuổi học trò

 

       Tôi nhớ những buổi sinh hoạt dưới cờ đầu tuần. Tiếng nhạc quốc ca, từng lời thầy cô nói phát ra từ chiếc loa cũ đã trở thành những điều thân thuộc. Từng lớp một xếp hàng ngay ngắn, ai ai cũng áo trắng quần xanh tạo nên một khung cảnh đẹp lạ thường. Tôi vẫn nhớ cảm xúc hồi hộp khi bạn cờ đỏ đọc tổng kết tuần. Lớp mình được bao nhiêu điểm, được xếp thứ mấy, có được nhận cờ thi đua hay không. Tôi cảm thấy mình là người may mắn, vì đã từng được thay mặt lớp lên nhận cờ thi đua, cảm giác lúc ấy thật khó diễn tả, một chút vui, một chút hãnh diện…

 

       Tôi nhớ những tiết học ngày ấy. Những bài học đầu tiên về truyền thống trường có lẽ sẽ không ai có thể quên được. Tôi thích những giờ giảng văn của cô Châu. Được lắng nghe giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô, được thi nhau xung phong phát biểu xây dựng bài và thật sự cho đến bây giờ, có những điều cô giảng mà tôi vẫn nhớ như in. Tôi nhớ những giờ toán của thầy Tuấn… Ngày ấy, tôi rất sợ môn toán, sợ cả thầy. Thầy nổi tiếng là người thầy nghiêm khắc nhất trong trường. Thế nhưng nhờ có sự nghiêm khắc ấy, nhờ những bài giảng thú vị và nhờ cả sự động viên của thầy mà tôi đã tiến bộ lên rất nhiều. Yêu sao những giờ tiếng Anh của mẹ Dung. Mẹ thật hiền, thật chiều cả đàn con nhỏ. Giờ học của mẹ lúc nào cũng sôi nổi đến nỗi ai cũng muốn được học mãi thôi. Môn lí của cô Hà Phương, môn sử của cô Hạnh, môn hóa của cô Hải … Tất cả những giờ học ấy đều đã mang đến cho tôi không chỉ là kiến thức mà còn là cả niềm đam mê. Những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường, cũng có những lúc tôi mất đi niềm tin, rụt rè trước thử thách và e sợ trước khó khăn. Mỗi khi như vậy, bài “Đại bàng rời tổ” của cô Quỳnh Anh, tôi được học từ những ngày chập chững bước vào trường lại tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Hãy dám giang rộng đôi cánh của mình và bạn sẽ thấy những điều kì diệu.

     

       Tôi nhớ những giờ ra chơi, cả sân trường đông vui náo nhiệt. Những buổi tan trường, nhà xe rộn ràng tiếng cười tiếng nói, tiếng gạt chân chống , tiếng lách tách của những vòng bi… Những thứ âm thanh vốn rất đỗi bình thường ấy, nay lại vang lên trong tâm trí tôi làm tôi nhớ, tôi yêu biết mấy…

      

       Vừa bước đi mà lòng miên man những nỗi nhớ, có một tiếng gọi làm cho tôi giật mình… Bàn chân tôi vô thức bước theo nhịp trái tim, nó đã dẫn tôi về nơi đây – trường Trung học Cơ sở Nguyễn Trãi. Tôi bước qua cánh cổng sắt như bao ngày tôi đã đi qua, ngắm nghía từng góc của ngôi trường yêu dấu. Bức tượng cụ Nguyễn Trãi rực rỡ trong nắng vàng. Tôi lướt qua từng hành lang, từng bậc thang, từng lớp học – tôi ước thầm được bé lại một lần nữa để được ngồi nơi bàn ghế kia, được lắng nghe thầy cô giảng bài, được cảm nhận tình thân, niềm vui của một lớp học tuổi thơ. Có ai đã từng nói: “Nếu tuổi trẻ là một cơn mưa rào thì mỗi người chúng ta đều muốn trở lại để được ướt mưa thêm lần nữa”.

                                                    Nguyễn Công Diệu Linh - Lớp 9A

                                                         (Học sinh khóa 2002 - 2006)

 

Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ: