Lưu bút tuổi học trò

05/07/2021

Có lúc con tự hỏi rằng nếu bây giờ một phép màu nào đó xảy đến, ban cho con một trong hai năng lực là có thể xuyên không gian đi khắp mọi nơi hay du hành thời gian về quá khứ, đến tương lai thì liệu con sẽ chọn gì? Nếu là vài năm trước thì chắc hẳn bản thân con cũng không ngần ngại lựa chọn được đi tới khắp mọi nơi trên thế giới này. Nhưng giờ đây, vào giây phút con viết nên những dòng này thì con sẽ chọn lên “cỗ máy thời gian” của Doraemon để quay trở lại, sống lại 4 năm cấp hai của mình, được ngồi lại dưới mái trường THCS Nguyễn Trãi thân thương nghe tiếng lá xào xạc, tiếng nô đùa, tiếng bài giảng,... Bốn năm, con cảm thấy tự hào, hãnh diện khi được mặc màu áo đồng phục cam, là một thành viên của đại gia đình Nguyễn Trãi, bây giờ con xúc động, bùi ngùi khi nhận ra đã đến lúc trưởng thành, rời khỏi Ngôi nhà bao kỉ niệm dấu yêu, khi nhận ra màu áo cam sẽ không còn được thấm mùi của tuổi niên thiếu hồn nhiên, đầy ước vọng nữa!

     Nói về Nguyễn Trãi thì con sẽ tóm gọn trong 4 từ “đáng yêu”, “đáng nhớ”, “đáng trân trọng” và “đáng tự hào”. Từ khi chưa bước vào ngưỡng cửa cấp hai, con luôn nghĩ rằng lên lớp 6, mọi thứ sẽ khác với tiểu học, lúc ấy con chỉ nghĩ rồi lại phải vùi đầu vào học chứ chẳng có gì thú vị cả. Đó thực sự là một ý nghĩ hết sức trẻ con. Bước vào cánh cổng trường THCS Nguyễn Trãi, con hoàn toàn như đến với một thế giới mới, nơi có những người bạn và những người thầy, người cô vô cùng tuyệt vời, cùng con trải qua giai đoạn giở giở ương ương – giữa ranh giới của một đứa con nít và một người lớn.

     Chưa bao giờ con nghĩ mình có thể hòa hợp, thân thiết với tập thể A1 nhanh đến thế. Từ lúc mới thấy nhau, chẳng hề quen biết một ai mà cảm thấy ấm áp đến lạ lùng, suy nghĩ trong con lúc ấy: “Chẳng phải đây sẽ là gia đình mới của mình sao?”. Dù là những đứa bạn không thể cùng đồng hành cùng con trọn vẹn 4 năm học, hay là những đứa bạn mà đến giờ con vẫn trò chuyện hàng ngày, vẫn đi chơi cùng nhau, tất cả đều có những nét tính cách rất riêng và đều hết sức đáng yêu. Không chỉ vậy, những đứa bạn “muộn”, những người bạn “mới” kết nạp với lớp không lâu cũng để lại cho toàn thể A1 nhiều khoảnh khắc, nhiều kỉ niệm khó có thể nào quên. Đáng yêu nếu chỉ nói đến bọn con thì chưa đủ, người đáng yêu và cũng đáng quý nhất trong lòng bọn con không ai khác chính là cô Ngà. Mới những ngày đầu còn chưa quen với không khí lớp, cô đã giúp đỡ chúng con rất nhiều, mặc dù khi ấy cô còn “nghiêm nghị” lắm. Từng ngày trôi qua, tình cảm giữa cô và bọn con như ngày một lớn và trở nên bao la từ bao giờ không biết. Cô vừa là một nhà giáo tận tuy, vừa là một Big Mom của chúng con. Tiết Văn có cô mà trở nên thú vị hơn rất nhiều, điểm số môn Văn của các bạn cũng rất tốt. Cảm ơn cô đã luôn kể những câu chuyện thật hay, giảng bài với giọng văn “đầy tính khẩu ngữ tự nhiên, bình dị” mà cũng thật sâu sắc. Thi thoảng cô cũng hùa với những trò đùa hết sức ngớ ngẩn của bọn con để luôn cô gắng thấu hiểu từng đứa một. Cảm ơn cô đã luôn lo lắng, từ việc học đến tình cảm, cảm xúc, chuyện buồn vui của bọn con. Cảm ơn cô vì đã là cô chủ nhiệm, đã là mẹ, luôn lắng nghe và thấu hiểu chúng con. Con chắc rằng ai trong tập thể A1 cũng muốn nói rằng “Tụi con yêu cô nhiều nhiều lắm!!!” nhưng mà còn đang ngượng. Chưa hết, các thầy cô ở trường từ ban giám hiệu, giáo viên, hay cả các bác bảo vệ, bác lao công, đặc biệt là bác Vân đều rất thân thiện và đáng mến. Các thầy cô và các bác coi học sinh bọn con như người trong gia đình vậy. Chính vì thế chúng con luôn cảm thấy THCS Nguyễn Trãi là một tổ ấm cũng chẳng sai chút nào!

     Những con người đáng yêu ấy chính là nhân tố góp phần tạo nên những kỉ niệm vô cùng đáng nhớ. Bản thân con thấy mình trưởng thành hơn và năng nổ hơn hẳn từ khi đặt chân vào mái trường cấp hai. Những buổi làm bích báo chào mừng ngày 20/11, trang trí lớp mừng các ngày lễ lớn, sự kiện dịp 8/3, 20/10, Nô-en... là những lúc mà con cảm thấy “cái hang ổ A1” thật sự rất vui và đậm sắc màu. Những lúc ấy lớp như được khoác lên những mảng màu rực rỡ của màu dạ, phấn bảng, giấy màu, màu chì, màu sáp, highlight,… Đối với con đó chính là màu của tuổi trẻ và thời học sinh. Mảng màu ấy cũng có mặt ở cả một khoảng sân trường những dịp festival tiếng Anh, tiếng Nhật, Hội sách, Trung thu, vô vàn hoạt động khiến cho những ngày tháng học ở trường thật sự thú vị. Những ngày bình thường ở trường cũng không tẻ nhạt chút nào cả. Lúc nào ở lớp cũng văng vẳng tiếng tị nạnh nhắng nhít, tiếng cười nói vô tư mà đến giờ có muốn nghe ng không còn được nghe lại nữa. Con nghĩ thứ luôn gắn liền với kỉ niệm của bọn con chính là mồ hôi. Không biết liệu có ai thấy thế không nhỉ? Giọt mồ hôi hiện hữu trên sân bóng rổ này, giọt mồ hôi khi kéo co, giọt mồ hôi của những người cổ vũ những trận thể thao căng thẳng ấy, giọt mồ hôi trên sàn tập văn nghệ, giọt mồ hôi lúc ôn thi, lúc tập  thể dục với thầy Quang, trên những trang vở khi lăn lộn ngoài hành lang học thuộc… Gộp lại chắc cũng thành một biển mồ hôi rồi. Quả thật những lúc đó bản thân con không thấy khó chịu chút nào, ngồi thở hồn hển cùng “đồng đội” cũng là một hình ảnh đẹp đấy chứ. Ngoài mùi mồ hôi con còn nhớ một mùi nữa, nhiều mùi mới đúng, chính là mùi đồ ăn. Mùi đồ ăn mỗi lần lớp liên hoan, hay chỉ là những bữa ăn sáng, ăn trưa từ căng-tin len lỏi đến từng ngóc ngách trong trường đều được ghi lại trong kí ức mùi hương của con để một ngày kia sẽ thèm được nếm lại một lần nữa. Cái mùi ấy còn là của bạn bè chia đồ ăn, của không khí đoàn kết giữa những con người với nhau nữa. Chắc hẳn các thầy cô cũng không thấy bọn con “ngoan” lắm, bởi nếu ngoan quá thì còn gì là học sinh nữa. Không ít lần những đứa học sinh này đã mang đồ ăn lên lớp mặc sao đỏ, chơi quá giờ, ăn dưới căng-tin mà quên lên lớp, ầm ĩ trong giờ học, ngủ trong giờ, quên làm bài tập để rồi bị quở trách mà cũng chẳng chừa. Dù thế nào con cũng ước một lần được sống lại những ngày tháng đã qua ấy, không ở nơi đâu cả, chỉ là ở ngôi nhà Nguyễn Trãi mới có được thôi.

     Thật đáng trân trọng những kỉ niệm ấy. Con muốn một lần nữa nói rằng mình vô cùng tự hào khi được khoác lên mình màu áo cam.

     Vài ngày trước, khi đã hoàn thành kì thi vào 10, con có quay về trường để lấy hồ sơ. Được ngắm lại một lần mấy tòa màu vàng cổ kính pha chút hiện đại, được đi trên hành lang dài, được ngắm nhìn màu xanh của những tán cây mà kí ức ùa về. Đôi mắt không còn phản chiếu đúng hình ảnh thật nữa, nó như dùng kĩ xảo điện ảnh, tự dựng lên những bóng mờ của học sinh chạy quanh trường, những tiếng cười, tiếng nô đùa vang lên nhộn nhịp hai bên tai. Để rồi con chợt tỉnh lại khi thấy lớp bụi đã bám nơi khung của sổ, trên mặt những chiếc bàn mà hơn tháng trời con không được ngồi một lần. Đúng thật lúc đó con muốn khóc nhưng đây vẫn sẽ luôn là nhà của con, con biết là dù có thế nào thì nơi đây vẫn luôn rộng mở đón con trở về. Do dịch Covid-19 mà lứa 2k6 của bọn con không có được một buổi chia tay thật trọn vẹn, không được nghe những lời nhắn nhủ của các thầy cô như những lứa anh chị khóa trước nhưng bọn con biết các thầy cô vẫn luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất, dành những lời chúc chân thành nhất tới chúng con. Nếu nói lời cảm ơn đầy đủ nhất thì con có thể cảm ơn tới mùa phượng năm sau cũng không hết được. Nhưng con vẫn sẽ nói: “Cảm ơn cuộc đời vì đã tặng cho con khoảng thời gian có lẽ là tuyệt vời nhất tuổi học trò! Cảm ơn các thầy, các cô vì đã tần tảo và hết mình dạy bảo chúng con! Cảm ơn những bạn học sinh THCS Nguyễn Trãi, đặc biệt là tập thể A1 vì đã đồng hành bên nhau trong suốt hành trình 4 năm qua!”

Thời gian có thể xóa mờ kí ức nhưng con tin rằng những kỉ niệm gắn bó với ngôi trường THCS Nguyễn Trãi sẽ không bao giờ phai!      

                                            (Nguyễn Bảo Khang – 9A1, THCS Nguyễn Trãi)

Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ: